Cập nhật lần cuối vào 11/11/2021
Teacher In My Eyes là cuộc do HIU Tutor club tổ chức dành cho sinh viên Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng, nhằm tri ân thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Cuộc thi khởi động từ ngày 30/10/2021 đến 17h ngày 06/11/2021, ngày 9/11/2021 Ban tổ chức đã chọn ra top 15 tác phẩm xuất sắc đi tiếp vào vòng trong. HSC giới thiệu một số tác phẩm xuất sắc của cuộc thi Teacher In My Eyes, bài dự thi “Thầy” của bạn Nguyễn Hồng Phương Khanh – Khoa Kỹ thuật xét nghiệm Y học.
“Thầy”
Những ngày đầu mùa đông, khi cái se lạnh đã bắt đầu tràn về, khi một vài chiếc lá vàng bị bỏ quên trong mùa thu vô tình rơi xuống, khi mà những chùm hoa hoàng yến nở rộ sau lớp học, báo hiệu một mùa hiến chương nữa lại về. Không khí rộn ràng của tháng 11 đánh thức bao kỉ niệm đẹp đẽ nằm sâu trong tâm hồn tưởng chừng đã bị lãng quên tự bao giờ. Bao lần tháng 11 đi qua mà cái không khí nao nức ấy vẫn chưa bao giờ thay đổi, trong lòng ta lại mang thêm một tình cảm tha thiết, lòng biết ơn sâu sắc về hình ảnh người đã cùng ta ấp ủ bao ước mơ. Người thầy!
Có khi nào trên con đường chạy dài tấp nập, chạy vội theo chiếc kim đồng hồ mà ta vô tình thờ ơ với thời khắc chuyển mùa đầy ý vị ấy? Và trong kí ức đẹp đẽ ấy, đã bao giờ ta vô tình quên người thắp sáng, khơi nguồn cho ước mơ ta bay cao, bay xa mãi mãi.
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy trắng”
Hai chữ “Người thầy” nghe sao mà thiêng liêng, bình dị quá. Tiếng gọi thân thương mà con mang trong tim theo suốt cuộc đời. Dẫu có đi hết chiều dài của cuộc sống, mãi mãi cũng không đi hết những lời thầy dạy. Chạy dọc dài kí ức từng chuyến đò thầy vẫn bắt sang sông. Ngồi giữa sân trường đại học rộng lớn, thoảng đâu đó một bản nhạc buồn, khoé mắt con cay nhẹ lên hình ảnh của thầy đang hiện lên trong dòng tâm sự. Người thầy đã cầm tay con, nắn nót từng câu chữ đầu tiên – thầy giáo Lê Vân.
Buổi sáng hôm ấy, buổi sáng của những ngày đầu thu. Khi ánh nắng chói chang của mùa hạ đã héo đi, trả lại cho bầu trời màu xanh ấm áp. Khi mà chỉ còn những bông phượng nở muộn xen kẽ qua khe lá sau một mùa rực rỡ. Cũng là buổi sáng đầu tiên con bước vào lớp Một. Ngày hôm ấy con là một đứa con nít nhút nhát bước vào cửa lớp mà con nấp sau vạt áo của cha, trong lòng mang đầy lo sợ, ngỡ ngàng trước ngưỡng cửa trường Tiếu học.
Trước mắt con lúc đó, trường học trang nghiêm đến đáng sợ, khác với hình ảnh thường nhìn thấy mỗi ngày đi ngang qua. Đâu rồi cầu trượt, xích đu thân quen, đâu rồi những chậu hoa rực rỡ sắc màu, đâu rồi những hình ảnh quen thuộc. Thay vào đó là dãy bàn ghế nối tiếp nhau trải dài lớp học, cả tấm bảng đen to đùng nhìn đáng sợ đặt giữa lớp. Nó càng làm con thêm lo sợ, không biết ai là người dạy mình? Giáo viên ấy có dữ hay không? Có đánh không? Những thứ lo lắng thường tình mà ai trong ngày đầu tiên đi học cũng có. Tất cả cái lo lắng ấy cứ dồn dập khiến con bật khóc lúc nào không hay. Ngay lúc đó con bắt gặp một ánh mắt dịu hiền mang hơi ấm của bình minh, bước ra từ cái lớp đáng sợ mà lúc nãy nhìn thấy. Lời nói dịu hiền ấm áp, thầy đã xoá tan những nỗi sợ hãi mà khi nãy còn tràn ngập trong tâm hồn của một đứa trẻ chưa trưởng thành. Thầy nắm tay dắt con vào lớp học, lớp học giờ đây không còn ghê sợ như lúc nãy mà nó tràn ngập một sức sống gì đó. Phải chăng nơi đây, nơi có bàn tay dìu dắt của thầy, là nơi khơi gợi, nuôi dưỡng chấp cánh ước mơ của con bay cao mãi mãi.
Ngày đầu tiên ấy, thầy dạy cho chúng con những nội quy mà mấy đứa trẻ sáu tuổi chúng con cần chấp hành khi đã khoát lên mình chiếc áo trắng chỉnh tề. Trong tư thế là học sinh lớp một, con cảm thấy mình oai nghiêm lắm, ngày ấy con vẫn còn nhớ như in lời tâm tình của thầy trong buổi học đầu tiên. Thầy dạy chúng con những điều nhỏ nhặt nhất: cách giơ tay phát biểu, cách cầm bảng, dạy chúng con giao tiếp với thầy cô, dạy con những nhận thức đơn giản mà học sinh Tiểu học phải có. Lời dạy của thầy đầy nghiêm khắc nhưng chân thành và gần gũi lắm. Ngày đầu tiên thầy không dạy tụi con học chữ mà dạy con lễ nghĩa. Đó cũng chính là bài học đầu tiên, bài học vỡ lòng mà con mang theo suốt cuộc đời.
Rồi theo thời gian, con đò đó cũng cặp bến, chúng con cứ bước tiếp bước mãi, thầy lặng lẽ ở lại tiếp tục đưa những con đò khác đi. Nghề giáo thầy chọn thấm đẫm mồ hôi vào từng trang giáo án. Nghề giáo thầy chọn không trồng cây vào đất nhưng mang cho đời những đoá hoa thơm. Willima Arthur đã từng nói: “Một giáo viên bình thường kể chuyện, một giáo viên giỏi giải thích, một giáo viên xuất sắc chứng minh, một giáo viên vĩ đại truyền cảm hứng”.
Người thầy đáng kính của con ơi! Thầy chính là một giáo viên vĩ đại, thầy đã truyền cảm hứng cho con, dạy cho con biết ước mơ và biết kiên nhẫn, Những bài học vỡ lòng ấy đã giúp con có thể bước đi vững chắc trên chông gai của cuộc sống. Bây giờ, khi đang là một sinh viên đại học vội chạy tìm cái kiến thức xa xỉ, nét chữ ngày nào thầy từng dạy gần như bị biến đổi, và đâu đó của một nét khúc thời gian hình ấy của thầy bị lãng quên. Nhưng mỗi lần tiếng hát của mùa hiến chương vang lên thì kí ức lại ùa về trong tâm trí con.
Nghe văng vẳng đâu đây là lời giảng ân cần, chậm rãi của thầy. Người thầy vĩ đại – người cha thứ hai của con. Dù có lục tìm bên trong kí ức cũng không thể tìm kiếm được một hình ảnh nào đẹp như lời thầy, lời người mang ngọn lửa yêu thương. Mỗi năm con lại về trường vào ngày 20-11, nhưng mỗi lần trở về thì tóc thầy lại bạc đi nhiều hơn. Đó là sự ăn mòn của thời gian, hay bụi phấn tháng năm đã đọng lại nhiều trên mái tóc thầy. Thầy có lẽ đã già hơn xưa nhưng niềm đam mê và cảm hứng truyền ước mơ của thầy vẫn chưa bao giờ già. Thầy vẫn đứng đấy, đứng giữa sân trường mênh mông dõi theo từng bước đi của tụi con.
Ngôi trường Tiểu học ấy, vẫn sừng sững, từng lớp học sinh vào rồi lại ra, chỉ có thầy ở lại với mái trường màu bạc này. Dù cho tuổi tác, dù thời gian có làm thay đổi mọi thứ nhưng cũng không bao giờ thay đổi được tình cảm của thầy. Tình cảm âm thầm bên trang giáo án, tình yêu vĩ đại trong từng buổi học cảm hứng truyền ước mơ luôn bừng sáng mãi trong lòng người thầy giáo già.
“Đưa đò khó lắm thầy ơi!
Vậy mà thầy vẫn không vơi tay chèo
Trên vai con chữ gánh theo
Còng lưng giáo án, xuống gieo hạt mầm
Đò gầy mang cả chữ tâm
Nước sông nước lớn tháng năm dãi dầu
Chớ luôn nắng, gió, vui, buồn
Ngẩn ngơ bến đỗ, về đâu khách hành
Đời xô đò nhỏ chòng chành
Phấn nâng câu chữ, mầm thành bông hoa
Mai sao dù có đi xa
Ơn đò cao ngút cho ta cúi đầu”.
Bài dự thi của bạn Nguyễn Hồng Phương Khanh
K21 ngành Kỹ thuật xét nghiệm Y học