Cập nhật lần cuối vào 11/06/2021
4 năm đại học chợt nghe cứ ngỡ nó dài nhưng rồi đến lúc bạn chuẩn bị được khoác lên người lễ phục tốt nghiệp, sắp được cùng đám bạn thân đếm 1…2…3 tung mũ lên trời cao, khi ấy bạn mới mơ hồ hiểu ra rằng quãng thời gian sinh viên mà mình đã đi qua ấy thật ra chẳng dài như chúng ta nghĩ.
Vẫn nhớ! Chỉ mới ngày nào đó thôi, tôi hãy còn là một cậu học sinh trung học giống bạn vậy và cũng đang miệt mài học tập, ôn luyện đại học như bạn lúc này đây. Bạn bây giờ thế nào ấy nhỉ? Riêng tôi khi ấy thì mỗi sáng mỗi tối chỉ duy nhất một suy nghĩ vẩn vơ trong đầu “Đậu Đại Học”. Chớp mắt một cái giờ tôi đã là cựu sinh viên của Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng. Nói kiểu ví von là tôi đã bước xuống tàu, rời khỏi “Con tàu tri thức HIU”. Vé tàu của tôi ở HIU đã hết, tôi phải bước xuống và tiếp tục một lộ trình khác của riêng mình.
Và nếu ví 4 năm đại học như một chiếc thang, có thể tạm gọi 4 nấc thang của riêng tôi lần lượt là Sợ hãi – Kiên trì – Quyết tâm – Trưởng thành.
Nhìn tôi ở thời điểm hiện tại, chắc có lẽ bạn bè và ngay cả những người thân quen cũng khó có thể hình dung tôi đã từng rụt rè, nhút nhát và sợ hãi việc học đại học như thế nào! Ngày đầu tiên bước chân lên giảng đường đại học, liền ngay sau niềm vui, sự tự hào vì cảm thấy mình quá “pro” khi giải quyết gọn ơ mục tiêu “đậu đại học” ấy chính là sự… SỢ HÃI.
Năm nhất với nhiều sự bỡ ngỡ, sự chuyển giao từ một nơi thân thuộc đến một nơi hoàn toàn xa lạ là những mối quan hệ hoàn toàn mới, những điều hoàn toàn khác biệt với môi trường tôi đã quen thuộc suốt 12 năm cắp sách đến trường. Và tôi…Sợ.
Nhưng nỗi sợ ấy cũng chẳng thể làm phiền tôi quá lâu! Vì thật may mắn ngay chính nơi làm tôi sợ hãi cũng là nơi mang đến cho tôi nhiều hoạt động vui tươi và ý nghĩa, giúp tôi hiểu ra rằng còn vô số những điều thú vị để tôi trải nghiệm và khám phá
Cứ ngồi đó SỢ chỉ làm CHẬM bước chân của mình thôi.
Thật buồn cười nếu tôi kể bạn nghe quá trình thay đổi của tôi bắt nguồn từ âm thanh của chiếc loa trường. Khi ấy tôi còn ngố lắm, cái gì cũng sợ, cũng chẳng dám làm. Tôi nhớ âm thanh chiếc loa trường lúc ấy phát đi thông điệp nhận đơn đăng ký cộng tác viên nội dung đại khái là “những sinh viên có đam mê, có nhiệt huyết, khát khao cải thiện bản thân thì…” và tôi nhanh chóng làm đơn ứng tuyển.
Tôi quá sợ nên làm liều đấy. Chứ khi ấy kinh nghiệm đối với tôi là con số 0. Mọi thứ đều khó khăn. Lúc muốn bỏ cuộc quay lại là thằng Nghĩa tự ti, sợ hãi thì anh Thạch – đàn anh khi đó nói với tôi rằng “Em sẽ làm được Anh tin Em”.
Lời động viên đó cộng với tinh thần nhiệt huyết của anh em văn phòng Đoàn đã tạo nên một tinh thần quyết tâm mãnh liệt, “bật nút” tự tin trong tôi. Từ nhút nhát, kém giao tiếp tôi trở nên năng động, sôi nổi hơn trong mọi hoạt động của khoa và của trường.
Mà tôi thừa nhận, cũng chính vì cuồng say hoạt động mà tôi xém chút làm mờ nhạt việc học. Nhận kết quả học tập năm nhất chỉ xếp Trung Bình, tôi rất hoang mang và cảm thấy có lỗi với gia đình.
Suốt mùa hè năm ấy, tôi trằn trọc suy nghĩ liệu mình đã sai và có nên dừng lại để tập trung học. Bạn biết kết quả thế nào không? Tôi không dừng lại bất kỳ hoạt động nào, cũng không tắt đi sự năng động, sôi nổi mà khó khăn lắm tôi mới có được. Tôi chỉ làm một việc, đề ra phương pháp học tập cho riêng mình và kiên nhẫn, quyết tâm thực hiện.
Tôi quyết tâm sắp xếp lại thời gian của mình. Học tập thật siêng năng, làm việc thật chăm chỉ, tham gia nhiều hoạt động CLB và hội nhóm của trường thật tích cực.
Tôi chỉ trở nên thật sự khác biệt khi chính thức được bầu làm Bí Thư khoa và Ủy Viên BCH Đoàn Trường. Tự đứng ra tổ chức những chương trình, cuộc thi học thuật cho khoa, đặc biệt là tôi cũng là thành viên BTC trong các chương trình quy mô của trường. Khi ấy tôi chỉ mới là sinh viên năm 2.
Và nếu bạn cảm thấy làm cán bộ lớp thật phiền toái, tham gia các công tác tình nguyện chỉ tốn thời gian, thì tôi nghĩ bạn đã sai (đừng giận tôi nhé!). Vì tôi thấy, việc đươc rèn luyện như thế từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường giúp tôi có nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là các kỹ năng mềm.
Tôi biết cách lập kế hoạch, thông thạo kỹ năng làm việc nhóm, nhất là những mối quan hệ có được trong quá trình hoạt động đã giúp tôi có thể tự tin đi làm thêm – Những công việc mà tôi yêu thích.
Từ những công việc làm thêm trên ghế nhà trường, tôi nhận ra để kiếm được những đồng tiền theo sở thích và duy trì đam mê không hề dễ dàng.
Tôi thích chụp ảnh. Nhưng lại không có máy ảnh và không biết cách chụp ảnh. Lúc ấy tôi định từ bỏ nhưng Thầy Hiếu GV Khoa Kiến Trúc một người Thầy cũng là một người Anh luôn hướng dẫn chỉ bảo tận tình đã nói với tôi một câu, mà tôi luôn khắc ghi “Đừng từ chối bất cứ cơ hội nào đến với ta, nếu không biết làm nó thì hãy tìm cách học để làm nó”.
Thế là, không có máy ảnh thì tôi đi thuê và tập chụp. Mới đầu chụp xấu vô cùng, không ai cho mình chụp, cũng chẵng biết chụp ai? Và chụp gì?
Lúc đó, trường có chương trình, sự kiện là tôi đều thuê máy rồi vác máy đi chụp. Ảnh xấu, tôi nhận gạch đá cũng nhiều. Tôi có buồn nhưng thay vì giận, tôi quyết tâm học thêm chỉnh sửa ảnh. Khoá học Photoshop và Lightroom khi đó là 9 triệu đồng, nhưng trớ trêu thay tôi lại không có. 9 triệu không lớn nhưng số tiền này đối với cậu sinh viên còn phụ thuộc và gia đình như tôi lúc này thì nó quá lớn.
Thế là tôi tự tìm tòi học trên các trang mạng xã hội, trao đổi và học hỏi thêm với CLB trong trường. Dần dần kiến thức lẫn kỹ năng của tôi đều được cải thiện, ảnh do tôi chụp bớt xấu đi và dần được hưởng ứng tích cực. Vào cuối năm 2 đại học tôi đã kiếm được những đồng tiền từ sở thích và sắm được chiếc máy ảnh đầu tiên cho riêng mình.
Có tiền từ sở thích tôi thử sức với nhiều công việc khác nhau: Nhiếp ảnh; Designer 2D, Editor Video, Thiết kế và Thi công nội thất; CTV Đài truyền hình HTV chương trình Chuyến xe âm nhạc; Tham gia Behind the scenes cho các chương trình phim Xám hối DV Bình Minh và phim Cô ba Sài Gòn…
Nhìn lại suốt 4 năm đó, tôi nhận ra một điều rằng: Những việc mà bạn dồn hết tâm huyết, quyết tâm làm đều có ý nghĩa. Chẳng qua là cần thêm thời gian bạn mới có thể tổng kết và nhìn thấy.
Tôi thấy bản thân mình được rèn luyện và trưởng thành từ các CLB, hoạt động hội nhóm của trường. Nếu không có những CLB, hoạt động ấy chắc tôi vẫn mãi rụt rè, nhút nhát và tự ti.
Giờ là đàn anh trong khoa rồi. Tôi vẫn luôn khuyến khích các em sinh viên Kiến trúc của minh học tập nghiên cứu thật nhiều, hoạt động vui chơi thật nhiều và trải nghiệm thật nhiều. Bởi 4 năm đại học trôi qua nhanh lắm đấy! Học đại học có khó khăn, có sợ hãi nhưng rồi tất cả chúng ta đều sẽ ổn cả thôi.
Chúc bạn thi tốt và trưởng thành hơn từ giảng đường đại học của mình nhé!
Cựu sinh viên Võ Hiếu Nghĩa
Thủ khoa xuất sắc của Bộ môn Kiến trúc Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng