Cập nhật lần cuối vào 06/09/2021
Đó không chỉ là nhật ký công việc của một tình nguyên viên với list dài công việc cùng những nỗi lo thường trực mà qua từng lời kể của Phương Nhi ta còn đọc được cả những dòng suy nghĩ chân thật và cảm nhận sâu sắc tình người, tấm lòng của người trẻ trong đại dịch Covid-19.
Nguyễn Phước Phương Nhi, sinh viên năm 3 ngành Quan hệ Quốc tế, thuộc khoa Khoa học xã hội và Nhân văn của Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng. Phương Nhi tham gia chống dịch từ ngày 20/8 và chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ gần đây. Trong những dòng chia sẻ chân tình , Phương Nhi mô tả chi tiết về các công việc mà tình nguyện viên đảm nhận trong ngày. Dưới đây là nguyên văn lời kể của cô bạn Phương Nhi.
Khi bạn nhận được mệnh lệnh từ con tim, không ngại gian khó, dù có chuyện gì đi chăng nữa vẫn cố gắng hết mình, xung phong ra hỗ trợ tuyến đầu giúp Thành phố thân yêu chống dịch. Những giọt mồ hôi chẳng ai than, những giọt nước mắt chẳng ai kể. Sau lớp áo xanh phải mặc cả ngày trời, sau những buổi chiến đấu ngày đêm dẫu nắng dẫu mưa luôn là những câu chuyện tích cực kể nhau nghe, những bức hình chụp vội vì đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay và mong chờ góp sức hết mình cho nhiệm vụ ngày mai tiếp đến.
Ngay từ những ngày đầu khi đợt dịch COVID-19 bùng phát lần thứ 4 tại Sài Gòn, mỗi ngày nghe tin tức thấy số người nhiễm càng tăng, nhiều khu vực bị phong tỏa, nhiều đoàn người dời khỏi thành phố vì nghỉ việc… tôi đã cảm nhận được đợt dịch này ngày càng nghiêm trọng. Những tiếng xe cứu thương, hình ảnh những chiến sĩ tuyến đầu chống dịch, những đoàn xe đưa các y bác sĩ từ mọi miền đất nước đến Sài Gòn hỗ trợ y tế, tôi chợt nghĩ mình cũng phải làm gì đó để chung tay đẩy lùi dịch bệnh tại thành phố thân yêu.
Tìm kiếm các thông tin tuyển tình nguyện viên nhưng phần lớn ưu tiên sinh viên khối ngành sức khỏe. Cuối cùng, tôi may mắn khi biết tin có đoàn Y bác sĩ và sinh viên của Học Viện Quân Y và trường Cao Đẳng Y tế Bạch Mai đang hỗ trợ Sài Gòn, tôi đăng ký tham gia và mừng rỡ khi được phân công vào nhóm hỗ trợ lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng tại Phường Thạnh Lộc – Quận 12. Sau các buổi tập huấn với một chút hồi hộp, tôi chính thức khoác lên mình chiếc áo bảo hộ màu xanh từ ngày 20/8.
Mỗi ngày làm việc thường bắt đầu bằng việc chuẩn bị dụng cụ từ rất sớm, họp phân công công việc: nhóm hậu cần, nhóm hướng dẫn người dân, nhóm lấy mẫu xét nghiệm, nhóm nhập liệu…Những bữa ăn vội, những chiếc áo đẫm mồ hôi và cả sự lo lắng của gia đình về nguy cơ lây nhiễm…dần trở nên quen thuộc với tôi.
Mặc trên người bộ trang phục bảo hộ kín mít, len lõi đến từng con hẻm, bất kể dù là trời mưa hay nắng gắt, chúng tôi vẫn đến từng nhà để thực hiện việc xét nghiệm. Có thể mọi người đã quen với “bộ áo mưa” màu xanh, màu trắng xuất hiện thường xuyên trên ti vi và cả ngoài đời nữa. Nhưng bạn có biết khi mặc “bộ áo mưa” này vào là như mang cả những sứ mệnh trên vai với quyết tâm bảo vệ sức khoẻ cho cộng đồng, phát hiện sớm các ca nhiễm để điều trị, cách ly kịp thời, đồng thời cũng là bảo vệ cả sức khỏe của chính mình để có thể thực hiện các nhiệm vụ phía trước. Tất cả các việc như ăn, uống, các hoạt động cá nhân đều không thể thực hiện cho đến khi họ cởi bỏ bộ đồ bảo hộ và dĩ nhiên bên trong đó là bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Ngày tôi mới trải nghiệm cảm giác đứng lấy mẫu dưới trời mưa rả rích, ở điểm cuối cùng. Mỗi cái bàn báo kết quả là được ưu tiên trong hiên nhà, mượn thêm cái đèn của anh hàng xóm, ghế dân ngồi phải để dưới mưa, các anh dân phòng hỗ trợ ngồi dưới tán dù bên kia cũng bị tạt ướt nhẹp.
Ngày lưng đau, chân mỏi, nhưng vẫn ráng, sắp xong rồi, thậm chí mũi vắc xin cũng chả làm gì được mình, trộm vía ghê luôn. Vì đến cả người dân họ cũng sẵn sàng chờ dưới mưa để phối hợp, thì có lí do gì mà không cố được. Còn cả các em bé mạnh mẽ đã ngồi yên và cố vượt qua cảm giác khó chịu để tôi hoàn thành nhiệm vụ nữa. Cảm giác lo lắng nhiễm bệnh ban đầu cũng tan biến thay bằng nỗ lực và tinh thần quyết tâm được tiếp sức từ cộng đồng với hi vọng đợt dịch này sẽ được khống chế nhanh nhất.
Thời gian qua chúng tôi đã cho đi, nhưng chính chúng tôi lại nhận được nhiều. Những kinh nghiệm phục vụ đã là những bài học “đào tạo” mà chúng tôi chưa được học. Sau chiến dịch này, chúng tôi chắc chắn sẽ trưởng thành, chững chạc hơn … và được thêm nhiều người yêu mến hơn! Những ngày qua, đi qua những con phố, những cánh đường, gặp cảnh sát, cảnh sát chào, gặp người dân, người thì nói lớn cảm ơn, người thì reo lên chúc sức khỏe, ngay cả khi gặp những đứa nhỏ, chúng nó cũng ngoái đầu lại nhìn cho đến khi đi khuất mới thôi.
Mỗi chúng ta đều là một tế bào nhỏ bé của Sài Gòn rộng lớn. Nếu đợt dịch này qua đi, tôi sẽ tự hào là mình cũng đã đóng góp một ít công sức dù là nhỏ nhoi thôi để cùng chống lại cuộc chiến này. Tôi may mắn được sinh ra trong thời bình là nhờ ông bà, cô chú, các thế hệ cha anh đã hi sinh nhưng các bạn ơi, nếu không được may mắn như vậy, tôi vẫn sẽ xung phong cầm súng để ra chiến trường. Và nếu sau này có suy nghĩ lại, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận vì ngày đó đã có quyết định như thế này.
“Hãy cho đi những điều có thể và nhận lại những chân tình giữa lòng đại dịch.”
Nguyễn Phước Phương Nhi
Sinh viên K2018 ngành Quan hệ Quốc tế, khoa Khoa học xã hội và Nhân văn
Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng