Một ngày khoác blouse trắng một đời khắc ghi

Cập nhật lần cuối vào 16/05/2025

Không ai chọn học Y chỉ vì thích màu áo blouse trắng. Đằng sau mỗi quyết định bước chân vào giảng đường Y khoa là một câu chuyện. Đó có thể là một lời hứa ngày ấu thơ, hay là một lần thương người thân nằm trên giường bệnh. Cũng có khi chẳng vì điều gì rõ ràng, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, tim mình rung lên khi chứng kiến khoảnh khắc một người vừa bước qua thời khắc sinh tử.

Trong buổi Lễ khoác áo blouse trắng đầu tiên của sinh viên khóa 23 ngành Y đa khoa Trường Đại học Quốc tế Hồng Bàng (HIU), những lý do ấy không còn là những điều giấu kín trong tim nữa. Chúng hiện ra, rõ ràng, thật thà và có đôi phần run rẩy, như chính những người đang mang chiếc áo ấy lần đầu tiên trong đời.

Chọn Y khoa chỉ vì một lời hứa ngây thơ ngày bé

Minh Thiện nhớ như in cái ngày cậu năm tuổi, bà nội nằm viện vì sỏi thận. Đứng bên giường bệnh, cậu bé Thiện nắm tay bà, nói khe khẽ: “Sau này con sẽ làm bác sĩ khám bệnh cho nội”. Bà cười chẳng nói gì, chỉ gật đầu một cái rất nhẹ. Hơn mười năm sau, lời hứa vô tư ngỡ như bị thời gian xóa nhòa vẫn vẹn nguyên, vẫn nồng ấm như cái nắm tay bà thật chặt ngày nhỏ. Giờ đây, khi được thầy cô tận tay khoác áo blouse trắng lần đầu tiên trong đời, hình ảnh người bà lại hiện lên trong tâm trí Minh Thiện, giờ đã là sinh viên năm 2 của Khoa Y. Thiện nói “Mỗi lần học mệt, mỗi lần em muốn bỏ cuộc, em lại nhớ tới nụ cười và cái gật đầu ấy của nội, và em lại tiếp tục cố gắng”. Chuyện của Thiện là minh chứng sống động nhất để mỗi người chúng ta nhận ra rằng, không cần phải đeo mang một  lý tưởng gì to tát trong cuộc sống này, đôi khi một lời hứa với người mình thương là đủ để kiên định cả một chặng đường dài.

Trần Minh Thiện - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Trần Minh Thiện – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Giống với bạn học Minh Thiện, cô gái nhỏ nhắn Gia Hân cũng nuôi dưỡng giấc mơ trở thành bác sĩ y khoa từ bé. Khi được hỏi vì sao em lại chọn một ngành vừa khó khăn lại vừa vất vả như vậy? Hân kể lúc em còn nhỏ, em đã bị “hút mắt” bởi một bác sĩ nhãn khoa. Không hẳn vì bác ấy giỏi, mà dưới con mắt trẻ thơ em cảm nhận được ánh sáng của niềm vui hiện lên trong mắt người bệnh khi họ rời phòng khám. Từ khoảnh khắc ấy, em đã tự hứa với chính mình “Em muốn làm người trao lại ánh sáng ấy cho người khác.” và em đã theo ngành Y để giữ lời hứa với chính bản thân em. Khi tôi hỏi em, hôm nay chiếc áo blouse trắng trên vai em, nó đẹp nhưng “nặng” bởi trách nhiệm, em có nghi ngờ lựa chọn của mình không? Em trầm ngâm và đáp “Em biết con đường phía trước rất nhiều thử thách, khó khăn chờ em. Nhưng em tin lòng nhân ái, tinh thần cầu thị và sự đồng hành của gia đình, thầy cô và bạn bè, em tin mình sẽ đủ sức để bước qua”.

Mai Đào Gia Hân - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Mai Đào Gia Hân – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Bên dưới lớp áo trắng là những trái tim nóng

Phương Thảo cô gái có đôi mắt sáng, gương mặt toát lên vẽ thông minh, lém lỉnh nói tôi nghe cảm xúc khi em được khoác áo blouse lần đầu tiên. “Khi mặc áo, tim em đập nhanh lắm, giống như mình vừa bước vào một thế giới khác.” Không có những giọt nước mắt trong lời kể của em, nhưng nhìn vào ánh mắt lúc ấy của em tôi cảm thấy một điều gì đẹp, long lanh khó diễn tả được bằng ngôn từ. Có lẽ em đã hiểu rất rõ một điều từ giờ trở đi, mỗi hành động, mỗi lời nói của mình không còn là của một sinh viên nữa, mà cần phải chuẩn mực của một nữ bác sĩ tương lai.

Mặc blouse trắng, nghĩa là phải biết chịu trách nhiệm, phải học cách đứng vững kể cả khi trong lòng còn run. Em nói, em luôn tự hỏi: nếu người bệnh đang nằm đó là người thân của mình thì sao? Em bảo, có lẽ nhờ cái câu hỏi ấy mà em bắt đầu chịu khó học hơn một chút, sống chậm lại một chút, để ý nhiều hơn. Không phải để giỏi, mà để sau này, nếu có ai đó thật sự cần em, thì em không luống cuống. Em muốn mình là người đứng đó một cách thật vững, không run, không nói lời sai và không quay đi khi có người cần em.

Trần Phương Thảo - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Trần Phương Thảo – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Còn với Tường Vi, khi mặc áo blouse em thấy mình lớn hơn một chút. Không phải về tuổi, mà là về sự cẩn trọng. Trước đây, em nghĩ học giỏi là đủ. Bây giờ, em bắt đầu để ý đến cách mình nói chuyện với người khác. Em bảo, “Chắc em sẽ học nói nhỏ hơn, dịu hơn, vì em thấy điều đó cần thiết cho nghề này.”

Nguyễn Lê Tường Vi - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Nguyễn Lê Tường Vi – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Những bài học không có trong giáo trình

Nếu các bạn khác học đại học 4 năm, thì các bạn sinh viên Y khoa phải dành tận 6 năm. Chương trình đào tạo của các bạn Y khoa dài tận 40 trang. Và nếu bạn vô tình lướt qua một sinh viên Y khoa ở thư viện, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên trước chồng sách cao trước mặt các bạn ấy! Thế nhưng hành trình trở thành bác sĩ của các sinh viên Y khoa không chỉ có sách, giáo trình mà còn phải học cách làm và… bước qua nỗi sợ. Sợ máu, sợ kim tim, sợ tiếng còi cứu thương não nề… Và cô bạn Việt Trinh, bắt đầu hành trình học Y bằng nỗi sợ như thế. Em kể, cái ngày bước chân vào nhà xác, thứ đập vào không phải cảnh tượng mà là mùi. Mùi sát trùng, mùi im lặng, mùi của một nơi không còn sự sống. Em đứng đó, tay siết lấy nhau, không nói gì. Chỉ thấy lạnh. Nhưng em không bỏ chạy. Em bắt đầu quan sát, không chỉ thi thể trước mặt, mà còn ánh mắt của thầy, của bạn. Em học cách cúi đầu, không phải vì sợ, mà vì biết ơn.

Em nói nhỏ, như nói với chính mình: “Chắc là mình phải quen với cái chết, trước khi mình học cách giữ được sự sống.”. Và đó cũng là bài học đầu tiên mà các thầy cô đã dạy em từ những ngày đầu chập chững bước vào nghề. “Việc học làm bác sĩ bắt đầu từ cái chết, để sau này biết cách bảo vệ sự sống.”

Ngô Việt Trinh - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Ngô Việt Trinh – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Cô bạn Phương Nhi thì kể cho tôi nghe về một lần chứng kiến bệnh nhân ung thư đang bên bờ tuyệt vọng, phút chốc có thêm niềm tin, sức mạnh để tiếp tục chiến đấu giành lại sự sống vì… câu nói “Chúng tôi sẽ cố hết sức” của người bác sĩ đứng canh bên. “Chỉ một câu nói, mà thay đổi cả một con người chị ạ!” Em bảo, em không giỏi mấy thứ lớn lao, nhưng em sẽ muốn học cách nói ra những lời tử tế đúng lúc. “Em không nghĩ học Y cần phải giỏi hùng biện. Nhưng em vẫn muốn học cách nói. Vì biết đâu, chỉ một câu đúng lúc… cũng có thể là nguồn động viên ai đó tiếp tục cố gắng ngay cả khi họ chẳng còn chút hy vọng nào”.

Đỗ Ngọc Phương Nhi - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Đỗ Ngọc Phương Nhi – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Thư gửi cho chính mình trong tương lai

Yến Nhi nói, nếu có thể viết một điều gì đó gửi cho chính mình trong năm năm nữa, thì em không nhắn gì nhiều, chỉ nhắc: “Đừng quên lý do đã bắt đầu.”  Em không dám chắc mình sẽ thành công, cũng không biết có giữ được trái tim ấm không, nhưng chỉ mong bản thân đừng trở nên lạnh lùng. “Em tin, nếu còn tử tế, thì vẫn còn là bác sĩ đúng nghĩa”.

Lâm Trần Yến Nhi - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Lâm Trần Yến Nhi – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Kim Phụng không nói rõ lời hứa của mình là gì. Em chỉ bảo, chiếc áo này khiến em thấy cần phải sống cẩn thận hơn. Mỗi tiết học, mỗi giờ thực hành từ nay không còn là điểm số. Nó là bước chuẩn bị cho việc ai đó ngoài kia sẽ đặt sự sống của họ vào tay mình. Và nếu mình làm ẩu, mình sẽ không tha thứ cho chính mình. “Em sẽ học, sẽ làm, sẽ sai và sẽ sửa, để đến một ngày, em có thể khoác áo trắng mà không thấy mình chỉ đang mặc nó vì thói quen. Mà vì ý thức rõ mình đang ở đâu, và đang làm gì”.

Kim Phụng - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Huỳnh Kim Phụng – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

Còn Thiên Ý, em lại “giấu” bản thân em với tôi, em chẳng nói nhiều về chính em mà chỉ muốn nhắn đôi lời với các bạn học của mình như cách em nói “272 người bạn cùng khóa 23 của em”. “Chiếc áo này không phải của riêng em mà là của tụi em, cả khóa K23.” Em mong dù sau này mỗi người một nơi, em và các bạn K23 vẫn nhớ tới khoảnh khắc cùng mặc áo, cùng được thắp ngọn lửa đầu tiên, cùng học cách tập cất cánh trước khi bay cao, bay xa.

Huỳnh Lưu Thiên Ý - Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU
Huỳnh Lưu Thiên Ý – Sinh viên K23 ngành Y đa khoa HIU

“Với em, chiếc áo blouse trắng không chỉ là biểu tượng của nghề nghiệp, là kỷ niệm của một ngày trọng đại, mà còn là lời nhắc nhở về lòng kiên trì, sự nhân hậu và trách nhiệm. Trên con đường phía trước, em mong rằng dù mỗi người sẽ rẽ theo những hướng khác nhau, tất cả vẫn giữ được ngọn lửa đam mê và tinh thần yêu nghề đã được thắp lên hôm nay”.

Tất cả các bạn sinh viên Y khoa đứng cạnh tôi ngày 10/5 đều biết rõ hơn ai hết ngành Y không hề dễ dàng. Cũng không bạn nào mong hành trình ấy nhẹ nhàng. Nhưng qua lời kể trong từng câu chuyện, trong từng ánh mắt, tôi không tìm thấy “dấu vết” của sự hối hận nào. Tôi chỉ thấy cái nét đẹp của những bạn tuổi đôi mươi, tuy vẫn còn ham chơi, có đôi chút bốc đồng vẫn có sự kiên định với lựa chọn của mình. Chắc chắn, hành trình học trở thành bác sĩ y khoa của các bạn có mệt, có những phút giây lòng chùng xuống, nhưng tôi tin các bạn trẻ này sẽ không bỏ cuộc. Bởi sau khoảnh khắc khoác áo blouse lần đầu, dù ngắn ngũi nhưng mỗi bạn đã có cho riêng mình một lý do để bắt đầu, và một lý do để đi tiếp.

Và đó là điều làm tôi và hẳn là mọi người cũng sẽ tin rằng những bạn trẻ này, bằng sự bình dị và thật thà của mình, rồi đây sẽ trở thành những bác sĩ tử tế, dịu dàng, giàu lòng trắc ẩn để ai đứng cạnh cũng thấy ấm lòng, tin tưởng.

Loan Lê

Trung tâm Tuyển sinh và Truyền thông

Liên hệ chúng tôi ngay: 0938.69.2015 - 0964.239.172